Những lúc khó khăn trong khoảng thời gian học tại trường, tôi đã nghĩ mình không may mắn và không còn cơ hội để có thể hoàn thành chương trình đại học. Nhưng tôi đã tìm mọi cách để có thể kiếm tiền, trang trải chi phí ăn ở và học phí. Vì tính chất của chương trình đào tạo theo tín chỉ, nên tôi quyết định vẫn tiếp tục học và làm các công việc part-time khác nhau để kiếm tiền, đôi lúc ngẫm nghĩ trước mắt là một màu đen tối mà chưa thấy được ánh sáng, và tôi lại nghĩ theo cách tích cực hơn rằng: Nếu mình không tìm thì sẽ không thấy lối ra, nơi mà ở đó sẽ có ánh sáng chiếu rọi để tôi còn thấy được những hoàn cảnh khác khó khăn hơn bản thân mình rất nhiều. Công việc bán thời gian đầu tiên của tôi là chạy bàn ở một quán ăn nhỏ vào các buổi sáng trong tuần với mức lương là 80k/buổi 6h sáng đến 14h chiều. Tiếp theo tôi tìm cơ hội khác để có mức thu nhập cao hơn, tôi tìm kiếm những tờ đơn tuyển nhân viên, hôm đó tôi nhặt được một tờ rơi tuyển nhân viên phục vụ tiệc cưới. Tôi liên hệ và bắt đầu được hẹn đi training. Những kĩ năng phục vụ tiệc cưới ở các nhà hàng sang trọng đối với tôi lúc đó rất mới mẻ, nhưng sự tập trung và chí cầu tiến giúp tôi học hỏi nhanh và nắm bắt được cả tâm lý khách hàng. Công việc này ban đầu tôi được trả 90k/tiệc. Dần dần tăng lên tới 100k, 120k, 150k/tiệc. Thời gian qua, tôi có vốn tiếng Anh kha khá nên bắt đầu nghĩ đến việc tìm cơ hội làm việc nhẹ nhàng hơn với mức thu nhập cao hơn. Tôi tìm kiếm thông tin tuyển dụng giáo viên tiếng Anh và trợ giảng ở các trung tâm ngoại ngữ. Và tôi được nhận vào làm giáo viên dạy tiếng Anh cho trẻ em ở vài cơ sở khác nhau. Vì không thể sắp xếp được thời gian đi dạy linh động theo lịch học nên tôi phải ngừng công việc này. Nhưng tôi nghĩ phải tìm cách sử dụng vốn tiếng Anh của mình, nếu không sẽ bị quên và phản xạ kém đi. Tôi bắt đầu xin vào một sân golf với công việc là một Caddy. Ban đầu cứ nghĩ sẽ đi nhặt bóng golf, nhưng nếu bạn tìm hiểu thì sẽ thấy một caddy quan trọng như thế nào đối với một tay chơi golf. Bạn có thể tìm hiểu một huyền thoại golf của thế giới là Tiger Wood và trợ thủ đắc lực của ông. Tôi ngừng công việc này vì việc đi lại khá xa và tốn nhiều thời gian cho việc di chuyển đến nơi làm việc. Và còn bị đen da vì suốt ngày cứ kéo chiếc giỏ golf của khách đi cả 7-8km. Sau đó tôi bắt đầu nghĩ đến việc sẽ bán một thứ gì đó hoặc làm một công việc linh động hơn. Một người cô đã kể với tôi về sự hấp dẫn của nghề du lịch và sự hấp dẫn của nghề này. Tôi bắt đầu tìm hiểu và được giới thiệu vào một công ty du lịch để đi học việc và thực tập trực tiếp với nghề. Chính khả năng nắm bắt tâm lý, kĩ năng nói chuyện lưu loát và kĩ năng hoạt náo đã giúp tôi nhanh chóng hoà nhập với công việc trở thành một hướng dẫn viên. Ai cũng nói nghề này sướng, được đủ thứ mà đúng với cái câu được ăn được nói được gói mang về. Nhưng đó là bề nổi của một tảng băng chìm, sâu trong nghề còn có nhiều vấn đề khác cần được trau dồi và học hỏi một cách tỉ mỉ và cần sự yêu nghề. Tôi bắt đầu thích nghề này, tìm cách trau dồi và học hỏi mọi thứ trong nghề. Cứ mỗi ngày một ít như vậy, xin đi thực tập nhiều để biết mình còn thiếu gì để bồi đắp lỗ hổng kiến thức. Cứ thế, tôi đi học vào các ngày trong tuần, cuối tuần thì xin đi tour để có tiền trang trải chi phí ăn ở. Nhưng vừa làm vừa học vừa thực tập như vậy vẫn không đủ tiền học phí, tôi quyết định làm một xe bán bánh “hotdog”, loại bánh làm từ bột mì, trứng gà, bơ, đường và sữa. Mỗi buổi chiều tranh thủ hết giờ học, tôi lật đật chạy về phòng đẩy xe bánh ra trước trường, xin các cô chú có quán trước trường đứng bán, mùi bánh lúc đó khá thơm nên thu hút được các em nhỏ và phụ huynh. Không thể tin được là ngày đầu tiên tôi bán được hơn 60 cái bánh với giá 5k/cái chỉ trong 4 giờ đồng hồ. Sự sung sướng khi cảm nhận được sự cố gắng của mình được đổi lại bằng tài chính. Vậy là tôi vẫn còn cơ hội sống sót và học tiếp. Cứ thế cuối tuần đi tour, ngày thường đi học và bán bánh. Nhưng đó là mùa nắng, còn mùa mưa thì không còn gì để nói, xe bánh của tôi như bị lãng quên vì sự hối hả dưới những cơn mưa bắt đầu ập tới. Tiền kiếm được đều gom đi đóng tiền nhưng được cái là ở đây toàn khách nước ngoài, cả ngày chẳng nói quá 10 câu tiếng Việt, toàn nói tiếng Anh từ sáng sớm tới khuya, vậy nên hết thời gian làm ở đó, sự phản xạ của tôi tăng lên đáng kể và tự tin hơn khi quay về học tiếp. Cứ thế mà cố gắng, mỗi chặng đường đều có cái khó riêng nhưng tôi không bao giờ bỏ cuộc…
“If you never try, you will never know.”(Nếu bạn không thử thì bạn sẽ mãi mãi không biết làm.)
Tôi tốt nghiệp với thời gian học là 06 năm, nhưng với những gì tôi đã trải qua trong 06 năm đó đã giúp tôi có thể làm công việc mình thích, có thể tự tạo ra nhiều cơ hội cho mình và chọn cho mình một cơ hội tốt hơn để làm. Làm sao mà tôi có thể cứ ngồi một chỗ và suy nghĩ về mức thu nhập hơn 30 triệu một tháng như bây giờ nếu như ngày đó tôi bỏ cuộc giữa chừng. Mọi thứ đến với tôi như một mắc xích của cuộc sống. Từng bước mà cố gắng, các cơ hội sẽ lần lượt đến nếu như bạn biết cách nắm bắt. Và tôi đã không từ bỏ cơ hội nào đến với mình nếu cảm thấy đó là việc tốt. Ngoài làm việc, những việc tình nguyện của trường và khoa thì tôi luôn cố gắng tham gia nếu có thể, tôi không dành thời gian rảnh để chơi game, lúc rảnh rỗi đối với tôi đó chính là một loại áp lực, vì tôi cứ phải suy nghĩ sẽ phải làm gì tiếp theo mỗi khi rảnh. Tôi biết được đam mê của mình và cố gắng biến đam mê của mình thành công cụ kiếm tiền. Vì tôi nghĩ, nếu tôi không thể một lần sống với đam mê của mình thì chẳng khác nào như một chiếc máy bay chưa một lần cất cánh! Cứ như vậy mà tôi tận hưởng cuộc sống và không hề than vãn, vì nếu không có khó khăn thì tôi sẽ không có ngày hôm nay, cuộc sống không có thăng trầm thì như trái tim đã ngừng đập.
Tôi thầm cảm ơn những thầy cô của khoa Ngoại Ngữ, các thầy cô của trường đại học Công nghệ Đồng Nai đã nhiều lần giúp đỡ và khích lệ tinh thần cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên họ! Đối với tôi, việc học nằm ở bản thân, còn việc của giảng viên là truyền động lực. Tôi đã gặp những giảng viên như vậy tại DNTU!